Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ


Phan_26
Chương 103


Đả tự:
Tử Ca đi ra ngoài, vô tri vô giác rời khỏi bệnh viện, đi ở trên đường cái, tay cô còn đang run rẩy, tờ giấy khám bệnh ở trong tay đã biến dạng. Sờ sờ, trên mặt đã được che kín bởi sự lạnh lẽo, cước bộ trầm trọng, vô cùng nặng nề, cô ngồi ở một gốc cây, gục đầu xuống, đem tiếng khóc chôn vùi ở khuỷu tay .
Không biết ngồi bao lâu, mãi đến khi trên người có thứ gì đó mạnh mẽ đánh tới.
Tử Ca bị cô ta đụng phải không nặng không nhẹ, cánh tay chống đỡ trên hòn đá, tờ giấy ở trong tay cũng rơi trên mặt đất, cô mới vừa ngẩng đầu, liền thấy một cô gái vội vàng ổn định thân thể, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không để ý."
Cô gái cảm thấy thật có lỗi hướng về phía Tử Ca khom người xin lỗi.
"Không việc gì." Lòng bàn tay bị đá mài xước da, Tử Ca vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách, cô gái kia lại đi trước một bước đưa tới trước mặt cô.
"A, chảy máu , cô đi theo tôi đến bệnh viện kiểm tra đi?"
Cô gái trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô phong cách phương tây, ngũ quan cực kì tinh xảo, chân cô ta đi một đôi giày cao gót màu hồng kim, quần sáng màu, nhìn qua vừa sành điệu vừa trẻ tuổi, chân mày cong cong, giọng nói rất nhỏ và non mềm, mang theo vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ Giang Nam.
Tử Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đỏ bừng , bộ dáng cực kỳ chật vật, cô nghiêng mặt đi, không để ý lắm chỉ nhìn lòng bàn tay một chút, "Xước da mà thôi, không cần để ý ."
Nói xong Tử Ca đứng lên chuẩn bị đi, mới vừa đi được vài bước đã bị cô gái kia gọi lại, "Này này, của cô này"
Nhìn tờ giấy siêu âm nằm trong tay cô gái kia, sắc mặt Tử Ca tồi tệ hơn, cô hơi nhếch môi thấp giọng nói cám ơn, xoay người muốn đi.
Lần thứ hai ống tay áo bị nắm lại, cô gái kiên trì, "Cô đang mang thai, đừng phá hủy nó, tôi mang cô đi bệnh viện xem một chút."
"Tôi nói , không cần." Cảm giác bực bội đã nhuốm đầy chân mày Tử Ca , thanh âm mang theo chút lạnh nhạt, cô vung tay, bởi vì lời của cô ta trong long trở nên yếu đuối, “ Kể cả nó có được sinh ra thì cũng sẽ bị phá mà thôi, không cần quan tâm, cô đi đi"
"Này, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì thì nói cho tôi biết."
Cô ta kiên trì đưa cho Tử Ca một tờ giấy, cô xoa mày nhìn cô gái kia kéo hành lí rời đi, trên tờ giấy có viết một cái tên tiếng Anh, Anne.
Tình cờ gặp nhau, chưa bao giờ cô nghĩ về sau lại có thể gặp lại, Tử Ca tiện tay nhét tờ giấy vào túi xách. Nếu cô có thể dự liệu những chuyện sẽ xảy ra sau này, lúc đó cô cũng không cần lưu lại tờ giấy này.
Hồi lâu, mỗi lần Tử Ca nhớ lại lúc ở bệnh viện là trong lòng cô trở nên đau nhức, ván đã đóng thuyền chỉ có thể tự mình chống đỡ, không ai cảm nhận được nếu mất đi nó cô sẽ thống khổ thế nào.
Tử Ca dọc theo đường đi tiến về phía trước, thật muốn lôi nó xuống nhưng không được. Trong lòng cô lo lắng, bác sĩ nói thế nghĩa là gián tiếp quyết định hộ cô rồi.
Đứa nhỏ này, cô muốn cũng được, không muốn cũng được. Đôi khi thật sự con người ta rất muốn được sống một cuộc sống yên tĩnh, cái cảm giác ngọt ngào này hoà tan tình yêu ở trong lòng cô mà những thứ trang sức xa xỉ cũng không mua được, nhưng đứa nhỏ đang ở trong bụng cô có dùng cái gì cũng mua không nổi .
Trên đường đi, Tử Ca đem tờ giấy siêu âm xé nát ném vào trong thùng rác, khuôn mặt ngẩng lên, cô hít một hơi thật sâu trong lòng dao động. Tâm trầm trầm, Tử Ca đến siêu thị mua mấy bao băng vệ sinh, rồi sau đó đi đến tiệm thuốc.
Cô vẫn chưa muốn trở về ngay, cô đi dạo xem qua các thông báo tuyển dụng, cũng có mấy công ty đã mời cô vào làm
Cô muốn mang Tạ Phương rời đi, nếu miệng chỉ ăn không cũng không được , huống hồ, toàn bộ cổ phận của Tạ Phương vẫn đang nằm trong tay Mộ Diễn nên cô phải chọn ình một đường lui thật tốt.
Thời gian gần đây, cô nhất định phải làm Mộ Diễn cảm thấy nhàm chán, nếu không, đợi khi cái bụng lớn lên nhất định nó sẽ bị phá hủy, mà cô cũng không thể đẩy mình vào hoàn cảnh này được, đứa nhỏ này, cho dù là vì chính bản thân cô hay vì lý do khác, cô cũng phải tìm cách giữ lại nó.
Khi về đến nhà, Mộ Diễn vẫn chưa có trở về, Vương Linh ở trong phòng bếp làm cơm, Tử Ca lên lầu hai, đem thuốc trong lọ thuốc tránh thai đổ đi. Tuy nói cô đau bao tử khó có thể tiếp nhận được loại thuốc kích thích này, mà Mộ Diễn cũng không muốn cho cô dùng loại thuốc này, nhưng cô lấy lý do không muốn mang thai để uống, Tử Ca tin rằng cô làm chuyện này là để phòng ngừa ngộ nhỡ có việc gì xảy ra ngoài ý muốn.
Tử Ca thay đổi thuốc, cả lọ thuốc đổ xuống bồn cầu, lúc này cô mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Lúc Mộ Diễn lên lầu là lúc Tử Ca đang ngồi ở mép giường, hai cánh tay chống trên người, thân thể ngửa về phía sau, tóc dài rũ xuống, bộ dáng cực kỳ lười biếng, "Mộ Diễn, anh trở lại."
Cô cười đứng lên, khẽ nhếch đầu với tay cởi cà vạt cho Mộ Diễn, môi cô nâng lên một nụ cười mềm mại, trên gương mặt hiện lên hai cái lúm đồng tiền, Mộ Diễn sửng sốt một phen những vẫn thuận theo để cô cởi cà vạt ình, đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, "Hôm nay bị gió độc thổi sao, tôi quen với bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng, lạnh nhạt vô tình của em rồi, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này khiến tôi không thích ứng nổi."
Tử Ca liếc anh một cái, "Nếu anh hi vọng em còn giữ nguyên bộ dáng ban đầu thì em cũng không để ý đâu, thay đổi giống trước là tốt rồi."
"Cũng không hẳn, tôi chỉ tò mò em mới gặp phải chuyện gì rồi hả ? Đột nhiên nghĩ thông suốt?"
Tử Ca tiếp nhận áo khoác của anh treo lên móc, "Nghĩ thông suốt là nghĩ thông suốt , cơm áo gạo tiền em không phải lo, anh nguyện ý cung cấp, vì cái gì em không tiếp nhận? Ngày nào cũng cãi nhau chán lắm rồi, không bằng cứ tha hồ mà hưởng thụ đi"
Người đàn ông mệt mỏi nằm ở trên giường, ngón tay vò nhẹ mi tâm có chút hứng thú , "Em nghĩ thông suốt thì tốt rồi."
Tử Ca đứng ở một bên nhìn trộm vẻ mặt của anh lại vô tình hiện lên ý nghĩ khác, cô xoay người đi muốn rời khỏi lại bị anh bắt lấy, hoa mắt chóng mặt một lúc cuối cùng bị Mộ Diễn đặt ở dưới thân, con ngươi đen tối được đốt sáng, mắt mang theo ý thăm nhìn cô hỏi, "Hôm nay đã đi đâu vậy?"
"Không, chỉ đi bệnh viện xem mẹ một chút, sau đó đi dạo một lúc rồi trở về." Tử Ca ngừng thở, cố gắng trả lời một cách tự nhiên , mắt của anh quá lợi hại, mỗi một lần anh thình lình bắt lấy cô, trong lòng cô đều dâng lên cảm giác sợ hãi.
Mộ Diễn nhìn chằm chằm thấy cô không nói nữa, buông cô ra nghiêng người nằm ở một bên, "Hạ Hạ. . . . . ."
Tử Ca vểnh tai trực tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông mày anh đang trói chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp máy hồi lâu vẫn không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.

Chương 104


Đả tự:
Tử Ca vểnh tai trực tiếp nghe anh nói, nhưng cái gì anh cũng không nói, phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh. Tử Ca quay đầu có thể nhìn thấy lông mày anh đang trói chặt, nhìn ra được anh đang bị chuyện gì đó khiến bản thân trở nên phiền não, cô nghĩ muốn làm bộ như săn sóc an ủi, môi mấp máy hồi lâu vẫn không biết nói cái gì, cũng không mở miệng nói nữa.
Ngừng một hồi, chịu không được không khí trầm mặc này, Tử Ca đứng lên đi ra ngoài, mới vừa bước được một bước cổ tay đã bị nắm lấy, Mộ Diễn bóp chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống,"Sao lại thế này?"
Tử Ca nhìn lòng bàn tay của mình đã được cô thoa thuốc tím, chỉ là tay thường xuyên chạm nước nên muốn khỏi phải chậm một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
"Hôm nay ra ngoài không cẩn thận bị ngã."
Mộ Diễn xuất thần nhìn chằm chằm miệng vết thương một hồi lâu, trong lòng anh nhớ tới một người con gái, bộ dáng nhỏ bé hấp tấp, luôn luôn làm tổn thương bản thân, mà cô gái nhỏ ấy cũng không thèm để ý, lần nào cũng đều lè lưỡi nói về sau sẽ chú ý hơn, nhưng anh vẫn chưa bao giờ thấy cô gái nhỏ ấy chú ý đến,"Có đau không?"
Lời nói vừa thốt ra, muốn thu hồi thì đã quá chậm.
Tử Ca ngớ ra, thanh âm của anh quá nhẹ, lời nói quan tâm như vậy cô chưa bao giờ được nghe từ chính miệng Mộ Diễn nói ra, trong lòng có chút chua xót có cả chút ấm áp, cô xấu hổ rút tay về, sắc mặt có chút đỏ, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm,"Không đau, qua vài ngày thì tốt rồi."
Cô quay đầu đi che dấu khuôn mặt đỏ ửng, bị anh cầm tay cô thấy như đang ở trên đống lửa, thật nóng.
Mộ Diễn để mặc cho cô rút tay đi, chỉ là lòng bàn tay có một cảm giác mất mác, nếu là cô gái nhỏ kia, cô ấy nhất định sẽ nhíu mày nói rất đau, sau đó nhìn chằm chằm bộ mặt lo lắng của anh mà nói xấu lắm nha.
Cho dù có giống nhau, cũng là hai cá tính, hai con người khác nhau. Mộ Diễn đứng lên đi ra khỏi phòng.
"Buổi tối không có chuyện gì thì theo giúp em mua vài thứ đi!"
Yêu cầu của cô có chút đột ngột, Mộ Diễn dừng bước quay đầu nhìn cô, không hề tiếp nhận yêu cầu, lời nói trong miệng của cô thốt ra có chút quỷ dị.
"Mua cái gì?"
"Trang sức, những thứ này trên người em đều đã cũ, nên đào thải rồi." Tử Ca rũ mắt xuống ngón tay vuốt ve chiếc vòng cổ, đó là thứ trang sức duy nhất Mộ Diễn tặng mà cô lưu lại trên người .
Kỳ thật cô không hề thích mấy thứ này, mang ở trên người rất phiền toái , nhưng mấy cô gái bị nhốt sẽ sinh cảm giác thèm muốn mấy thứ này mới đúng.
Người đàn ông nghe vậy, khóe miệng dương lên ," Đi, tiện ăn cơm ở bên ngoài cũng được."
Anh nói xong quay người trở về phòng ngủ, thay một chiếc áo sơ mi sau đó kéo Tử Ca đi ra ngoài.
Ngồi trên xe của anh, Tử Ca nghe tiếng đàn chậm rãi vang lên, cô đưa khuỷu tay để lên cửa kính, đầu hơi nghiêng, quan sát thần sắc của người đàn ông ngồi bên cạnh. Hình như, anh không thèm quan tâm câu nói lúc nãy của cô, ngược lại, khóe miệng nhếch lên thể hiện tâm tình của anh hôm nay khá tốt.
Mày nhịn không được nhăn lại, trong lòng Tử Ca có chút vội vàng, có chút thất vọng. Cô cho rằng nếu mình yêu cầu như vậy, Mộ Diễn sẽ có chút phản cảm, xem như cô đã đoán sai
Tử Ca khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thật sự cô quá mức nóng vội , không suy xét cho kĩ cứ nghĩ nó sẽ có hiệu quả ngay, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng phải cũng chỉ ở được một thời gian thôi sao, nóng vội sẽ ăn không hết món đậu hủ nóng được.
n ủi chính mình một phen, khóe miệng Tử Ca dương lên ý cười, vài phần châm chọc vài phần an ủi, người đàn ông nhìn thấy miệng cô bất giác có ý cười,"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Tử Ca hoàn hồn, cô sửng sốt một phen, mới đáp ,"Không có gì, chỉ cảm thấy được như vậy thật tốt, cái gì cũng không cần quan tâm, nhưng thích cái gì cũng có thể nhận được, rõ là. . . . . .rất tốt! Tại sao trước kia lại không nghĩ thông chứ?"
Ý cười trên khéo mắt kéo dài, trưng ra bộ mặt cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này tu dưỡng.

Chương 105: Nhẫn


 Đả tự:

Có thể nhìn thấy cô cúi đầu, Mộ Diễn rất cao hứng, anh dương khóe miệng cười,"Em nghĩ thông suốt là tốt rồi."

Trong quầy, các loại trang sức rực rỡ muôn màu, Tử Ca ghé vào trước quầy chọn lựa, cô có vẻ thích thú khiến người bán hàng cầm từng món đồ quý nhất bày trước mặt cô, phải có nhiều tiền mới mua được món đồ trang sức mình thích.

"Những thứ này tôi đều thích" Ngón tay nhỏ nhắn điểm qua từng cái, người bán hàng tươi cười rạng rỡ, Tử Ca cũng cười, mặc kệ bản thân vui hay không vui, hôm nay cô sẽ dùng tiền của anh để làm người khác vui.

Trời sinh cho cô có đôi mắt biết cười, thời điểm cô nheo mắt lại cười khiến mọi người nhịn không được liền bị cuốn hút. Mộ Diễn xem xét bộ dáng của cô cảm thấy trong lòng hết sức thỏa mãn, anh đi qua hai tay chống trên bả vai cô, thân thể kề sát, thơi hở ấm áp phun vào tai cô.

Nơi này, người đến người đi, anh thân mật như vậy tất nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên , lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào ngực anh, anh cũng không có ý định buông tha đem cằm đặt trên bờ vai của cô,"Tuyển chọn tốt?"

"Dĩ nhiên"

"Đem đôi bông tai kia lại đây cho tôi xem một chút." Thân thể áp trụ trên người cô, Mộ Diễn chỉ xuống đôi bông tai ở góc tủ.

"Tiên sinh người thật có mắt nhìn, đây là đôi hoa tai được làm bằng Ngọc Thạch, vừa mới nhập về còn chưa in giá chính thức." Người bán hàng cẩn thận lấy ra.

Khuyên tai hình tròn, viên ngọc lấp lánh ánh sáng, mặt trên phối với một viên kim cương nhìn rất đẹp mắt, mới nhìn qua khó có thể thấy được ánh sáng kì dị bên trong.

Mộ Diễn cầm lên xem, đem bông tai tiến đến trước mặt Tử Ca ,"Thích không?"

Cô quả thật thích, nhưng người bán hàng nói cái này chưa có giá, không thể bán ra, Tử Ca mím môi vừa định lắc đầu , nhưng bỗng nhiên chữa lại,"Thích."

Một tay Mộ Diễn mang cho cô, nhìn qua quả thật rất thích hợp, cả người quý phái mười phần, khí chất của cô lành lạnh phối với màu trắng mượt mà này đẹp không chê vào đâu được. Ngón tay vuốt ve vành tai trắng nuột của cô, Mộ Diễn cúi người, đầu lưỡi đảo một vòng trên vành tai,"Rất đẹp."

Giọng của anh vốn trầm thấp, mà lúc này anh đè thấp giọng nói bên tai cô khiến cho cô bị mê hoặc, da mặt Tử Ca không dày, trên mặt đỏ ửng muốn giấu cũng không thể, cô trợn mắt nhìn anh, bộ dáng hờn dỗi kia khiến Mộ Diễn cười to.

"Vậy thì lấy cái này đi." Khoé mắt Mộ Diễn khẽ nhếch, hướng về phía người bán hàng phân phó

"Tiên sinh, bông tai này chỉ là một phần, nó có cả bộ, hơn nữa giá cả của đôi bông tai này chúng tôi cần xác định lại" Nói xong người bán hàng quay mặt bày lên hai món đồ cùng bộ với đôi bông tai.

Có lắc tay, còn có. . . . . . Nhẫn. . . . . .

Mặt khác hai món đồ này thập phần tinh xảo, chỉ là. . . . . .

Tử Ca quét mắt, có chút giật mình, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn, đã từng có lúc Hạ Tử Ca mong chờ được mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh khôi cùng người đàn ông mình yêu thương trao nhẫn cho nhau

Hứa hẹn một đời một kiếp.

Hiện tại, cô đã sai lầm, toàn bộ đều là ảo tưởng.

"Vậy thì lấy cả, dong dài!" Mày nhăn lên, trên mặt Mộ Diễn đã không còn kiên nhẫn, nhân viên bán hàng đi tìm người quản lý. Tử Ca xem xét mặt Mộ Diễn, trên mặt của anh trừ vẻ không kiên nhẫn cũng không xuất hiện cảm xúc khác.

Rất nhanh, đã bàn bạc xong giá cả, kế tiếp nhân viên bán hàng đưa trang sức cho Tử Ca thử, nếu muốn thì điều chỉnh lại.

Cảm giác lạnh lẽo đi vào ngón tay cô, ngay tại lúc chuẩn bị đeo vào, Tử Ca lại vội vàng gấp ngón tay lại,"Không cần thử, cứ như vậy đi."

Dù sao cô cũng sẽ không mang nó, cô buông ánh mắt xuống, chiếc nhẫn làm bằng Ngọc Thạch long lanh khiến cô đau lòng. Đột nhiên nói ra một tiếng, khiến động tác của người đàn ông ngừng lại, cả anh và nhân viên bán hàng tò mò ngẩng đầu lên nhiền.

"Vì cái gì không thử?" Mộ Diễn nhíu mày hỏi.

Không vì cái gì, chỉ là vì làm như vậy thì cô đã tiến quá xa rồi, anh không cho cô bất kỳ lời hứa hẹn nào, việc gì phải mang cái này cho cô? Trong mắt cô, thứ trang sức này không chỉ đơn giản như vậy.

"Anh muốn kết hôn với em sao? Thứ này là dùng để cầu hôn đúng không?"

Lời của cô khiến Mộ Diễn giật mình một phen,"Chỉ là một món trang sức mà thôi, em nghĩ nhiều rồi."

Miệng cô gợi lên nụ cười châm chọc, bàn tay to bắt lấy cánh tay của cô, không để ý sự cự tuyệt của cô, cường bạo đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp của cô, nhỏ, rất vừa vặn .

"Mang theo." Mộ Diễn phân phó, từ trước đến nay anh luôn bá đạo không cho ai cự tuyệt.

Tử Ca cười,"Đây có thể coi là anh cầu hôn em đúng không ? Em đáp ứng, kế tiếp cũng nên tuyển chọn ngày rồi hả ?"

Cô cười xinh đẹp, biết anh không có ý này, nhưng cô lại cố ý nói như vậy, anh tránh người đi tiền trả, Tử Ca đi theo, cô dương mắt nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, khóe mắt có ý cười. Mộ Diễn biết cô cố ý nên cũng không để ý cho lắm.

Bọn họ như vậy, người không biết chuyện tưởng rằng hai người đang hạnh phúc bên nhau.

"Cô là ai, chỉ bằng cô mà cũng muốn tiến vào nhà họ Mộ sao?"

Chương 106


 Đả tự:

"Cô là ai, chỉ bằng cô mà cũng muốn tiến vào nhà họ Mộ sao?"

Bả vai bị người khác nắm lấy, Tử Ca kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp, trên mặt đã bị tát một bạt tai, Tử Ca lảo đảo ổn định thân thể, cái tát này không nhẹ, nửa gương mặt của cô vì đau mà tê tê rồi. Tử Ca nheo mắt lại, đứng ở trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên sang trọng quý phái, trên mặt vẻ ngạo mạn che đâu cũng không hết. Tử Ca chưa thấy người này, tất nhiên không biết bà ấy là mẹ của Mộ Diễn, nhưng khẩu khí của bà ấy khiến cô biết được bà ấy có quan hệ rất sâu sắc với Mộ gia .

Nhưng mà sao cô phải chịu thiệt chứ, trên mặt bị người ta hung hăng vỗ một cái mà không trả đũa khác nào cô bị ngu, Tử Ca hít vào một hơi dùng tay đè lên hai gò má, đột nhiên rất muốn thử xem nếu được gả vào gia đình giàu có thì sao nhỉ? Có phải sẽ được làm Phượng Hoàng bay lên trời không?

"Tuổi tác của cô khiến cháu phải gọi cô là bà nội mới đúng, nếu không phải người đã có tuổi, cái tát này cũng sẽ được hoàn trở về. Cô nói cháu không xứng tiến vào nhà họMộ ? Cháu muốn eo có eo, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, cô cảm thấy cháu có chỗ nào không xứng?"

Tận lực bày ra bộ dáng tuyệt vời nhất, cô vặn eo an ủi bộ dáng bây giờ của mình. Cô thật không biết xấu hổ còn dám xưng bà nội. Người phụ nữ phía trước tức giận xanh mặt,"Bộ dáng lang thang của cô mà muốn gả vào nhà họ Mộ, quả là chuyện viễn tượng. Tôi nói cho cô biết, tôi hẳn không đáp ứng. . . . . ."

"Mẹ, nếu người không sợ mất mặt thì có thể làm loạn tiếp." Mộ Diễn đi tới là lúc chung quanh đã tụ tập không ít người, vẻ mặt của anh chẳng hề để ý, trên mặt bình tĩnh giống như hai người phụ nữ này không có quan hệ gì với anh.

Tử Ca nhịn không được cảm thán, thật bình tĩnh

"Ý của con không tồi, con chơi với ai mẹ không quan tâm, nhưng chuyện kết hôn không phải trò đùa, loại đàn bà như vậy con dám lấy về nhà?" Sau đó bà vùng vằng bỏ đi

"Diễn, mẹ chồng tương lai vô duyên vô cớ tát em một cái tát, đau quá!" Tử Ca làm nũng đến bên cạnh Mộ Diễn, nói cho hết lời, trên người cũng đã nổi lên một tầng da gà.

Mộ Diễn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cô gái này, diễn trò khiến anh nghiện mất rồi.

"Tôi nói cưới em khi nào hả?"

"Vừa rồi nhìn em ứng phó rất thành thạo mà, Hạ Hạ, cái miệng nhỏ này thật lợi hại!" Anh cười, một câu hai nghĩa, cánh tay vòng qua, bàn tay đặt lên trước ngực cô bóp một cái, rồi sau đó hướng về phía trước, ngón tay ái muội gõ trên eo của cô," Ừ. . . . . . Quả nhiên là cái gì cũng có. . . . . ."

Nhìn bàn tay của anh đang di chuyển, Tử Ca đẩy tay anh chạy ra ngoài, Mộ Diễn cười lớn bắt kịp cô. Vốn cô nói không nhiều lắm, lúc này lại càng muốn nói chuyện, nhạc trong xe mở ra, hai người lại ngồi yên tĩnh. Nhớ tới lời Quý Minh Tuệ nói , cô chỉ là một đứa con gái để chơi đùa, không thể cưới làm con dâu.

"Mộ Diễn, anh thích kiểu con gái như thế nào?"

"Thân thể phù hợp ." Anh nói, ánh mắt ái muội liếc cô một cái.

Tử Ca quay đầu đi không hỏi lại anh nữa, thật sự là mồm chó không mọc ngà voi. Chỉ là, cô rất tò mò rốt cuộc thì kiểu con gái nào mới phụ hợp để anh dắt tay đi hết cuộc đời. Anh đưa cánh tay tới, đặt ở trên chân trái của cô,"Hạ Hạ, cách xưng hô của em với tôi không được hay cho lắm?"

Anh nói xong, liền dùng ánh mắt hắc ám đi xem xét cô, đáy mắt rõ ràng có tia bỡn cợt cùng ý cười. Tử Ca nghĩ tới lúc này cô làm nũng đã gọi anh một chữ Diễn, toàn thân cảm thấy khó chịu.

"Không có gì là không hợp, như vậy rất tốt."

"Vậy em gọi tôi là gì?" Người đàn ông chế trụ ngón tay cô, đầu ngón tay theo quán tính nhẹ nhàng xoay vòng.

"A...," Tử Ca suy nghĩ, ngẩng đầu lên khéo miệng có ý cười gian ác,"Mộ Mộ."

Thân xe lung lay mạnh một cái, thiếu chút nữa chệch ra khỏi quỹ đạo, Mộ Diễn buông tay cô ra ổn định thân xe, khôi phục tình trạng hiện tại mới trừng mắt nhìn cô,"Đầu óc của em bị tàn tật sao? Biệt danh khó nghe như vậy cũng gọi được ."

Tử Ca cười, khóe miệng lộ ra một tia gian trá, sau đó là thu hồi,"Được rồi, gọi anh là Diễn, được chưa?"

Dừng một chút, Tử Ca đột nhiên nhớ tới Chung Nham,"Trước kia em cũng gọi Chung Nham là Nham, thật khéo, tuy cũng là một chữ nhưng cách phát âm khác nhau hoàn toàn"

Không biết là cố ý hay vô tâm, lời của cô vừa nói ra, sắc mặt Mộ Diễn lập tức thay đổi , xe mạnh mẽ chuyển hướng một cái, tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe dừng lại ở ven đường

Mặt Mộ Diễn xanh mét nhìn cô,"Hạ Hạ, em cố ý đúng không?"

Vẻ mặt cô ảm đạm, tuyên bố chuyện đó không liên quan gì đến cô, Mộ Diễn nâng trán, cô làm hỏng bét toàn bộ câu chuyện hay rồi, trong cổ tràn ra tiếng thở dài, thôi, đây mới là bản tính thật của Hạ Tử Ca.

Một lần nữa xe nổ máy, anh cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác mình đang bao dung cô. Đó là điều khác biệt của cô, trước giờ anh chưa bao giờ nhận nhượng với bất cứ người phụ nữ nào chỉ có họ nhân nhượng anh mà thôi

Mộ Diễn ăn một bát cháo hạt dẻ, rất đơn giản cũng cực kỳ đạm bạc, lại nhớ tới lần cô nấu cháo cho anh ăn, nhưng hiện tại muốn cô động tay một chút cũng khó.

Nhìn người đàn ông múc cháo ình, cô nâng bát cháo lên cảm nhận hơi ấm của nó. Đau bụng kinh là khuyết điểm lớn nhất của cô, có đôi khi đau muốn chết, bác sĩ nói không có cách nào chữa trị, chỉ có thể chú ý cách sinh hoạt cũng như ăn uống của mình thôi. Nhưng từ khi mang thai cô không phải trải qua chuyện phiền não này nữa. Trái lại anh nhớ rất rõ, mỗi lần cùng cô đi ăn, anh đều gọi đồ ăn nóng để đảm bảo tốt cho dạ dày của cô.

Tử Ca ăn cháo, lại có cảm giác chén cháo này không như những chén cháo bình thường

Tính tình của Mộ Diễn đôi khi có thể tạm chấp nhận là được, lúc rời đi rõ ràng thấy cô ăn rất nhiều cháo nên đã mua cho cô một phần riêng mang về, cháo ở đây cũng có hương vị đặc sắc, tuy cửa hàng không lớn, nhưng hương vị vô cùng đặc biệt.

Trên đường trở về, Tử Ca cầm phần cháo của mình trên tay, cả trái tim đều đã nóng lên. Đến Ngự Cảnh Quốc Tế thời điểm này cũng đã khuya, Vương Linh còn chưa ngủ, nhìn thấy mặt cô liền chạy qua hỏi han, Mộ Diễn phân phó bảo Vương Linh đi lấy một chiếc khăn bỏ ít đá vào chườm cho Tử Ca, để tránh mặt bị sưng to hơn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .